ĐỊNH MỆNH
Ngày đầu
Phượng gặp Dương trong 1 lần cô đi thực tập tại công ty của Dương đang làm. Buổi
sáng hôm đó, khi vừa bước tới hành lang của công ty, cô vẫn còn run lắm, chẳng
hiểu thế nào mà cô lại đụng phải Dương khi anh vừa bước ra từ trong thang máy. Tất
cả tập tài liệu, hồ sơ trên tay cô đều rơi xuống đất, Phượng cúi vội xuống nhặt
lên, Dương cũng cúi xuống nhặt giúp cô, cả 2 cụng đầu vào nhau, khoảnh khắc
cả 2 ngẩng đầu lên nhìn vào mắt nhau, tim cô đập rộn ràng, mặt cô đỏ bừng, còn
Dương chỉ biết nói lời xin lỗi cô. Cái khoảnh khắc đó, cô đã hiểu đây thực sự
là "định mệnh" của đời cô.
Mọi người vẫn
bảo, Phượng là người kiêu kỳ, bởi lẽ suốt những năm tháng đại học, có biết bao
anh chàng tán cô, trồng cây si với mục đích nhận được cái gật đầu đồng ý của
cô. Nhưng tất cả đều phải từ bỏ, bởi cô không đồng ý với một ai cả. Không phải
cô kiêu kỳ, mà chỉ bởi cô chưa muốn yêu, cô muốn dành thời gian cho việc học. Với
lại, những người đên tán cô, ngỏ lời yêu cô, đều là những anh chàng lẻo mép, cô
không thích những người như thế, đó là lý do cô không chấp nhận bất cứ một ai. Có
thể trong mắt họ, Phượng là 1 cô tiểu thư xinh đẹp, đài các,…họ nghĩ chắc phải
cỡ hang đại gia mới lọt vào mắt xanh của cô được. Cô mặc kệ cho người ta nói gì
về cô. Bởi họ đâu có biết cô chẳng đặt mục tiêu gì cả, với cô, người khiến trái
tim cô rung động mới chính là người cô yêu.
Như ngày hôm đó chẳng hạn, cái ánh mắt của Dương nhìn cô, nó làm cô xao xuyến, dao động, cái
cảm giác mà cô chưa từng có với một người đàn ông nào. Và cô gọi đó là tình
yêu. Nó giống như mấy tình huống trong những bộ phim tình cảm của Hàn Quốc,giữa dòng đời tấp nập, ta vô tình đâm xầm vào cuộc đời nhau. Đối với cô, đó là "định
mệnh".
Ảnh minh họa
Hơn 2 tháng
cô thực tập tại đây, dưới sự chỉ bảo tận tình của Dương. Cô đã thực lòng yêu
anh. Và cô cũng nhận ra ở Dương, cái ánh mắt của anh mỗi khi nhìn cô, bằng sự nhạy
bén của người phụ nữ, cô hiểu, anh cũng đã yêu cô. Nhưng cô cảm nhận được, tron
ánh mắt ấy, có điêu gì anh muốn nói với cô, mà anh không thể. Vào buổi tối,
đúng vào ngày cuối cùng cô thực tập tại công ty anh, dưới sự chỉ bảo của anh. Cô
đã lấy hết can đảm để nói ra những điều trong lòng mình bấy lâu. Cô đợi Dương
dưới tầng hầm của nhà để xe, khi Dương vừa dắt x era, cô bước tới trước mặt
anh:
- - Anh
Dương, em có chuyện muốn nói.
- - Uhm,
em nói đi
- - Hãy
hứa là anh không nói dối em, anh yêu em đúng không?
Dương né mặt,
anh không muốn nhìn vào mắt Phượng, à không, thực ra anh không dám nhìn vào mắt
cô, anh sợ cái cảm giác đó vì anh biết cũng có ngày này. Cô kéo gương mặt anh
quay lại:
- - Tại
sao anh không dám nhìn vào mắt em? Tại sao anh không trả lời em?
- - Em
muốn như thê nào? Em muốn anh trả lời thê nào với em? Anh trả lời cô.
- - Muốn
anh trả lời có hay không? Chuyện anh yêu em đó.
- - Có
thì sao, mà không có thì sao? Em hãy cứ sống cuộc sống của em, còn anh, anh
không thể mang đên cho em điều gì cả. Hãy quên chuyện đó đi."
Dương dắt
xe quay đi, để mặc Phượng đứng lại:
- - Đồ
hèn. Tại sao chỉ một câu thôi mà anh cũng không dám thừa nhận. Yêu là yêu thôi,
chứ co nhất thiêt phải lấy nhau mới dám thừa nhận chứ. Cô hét lên….chạy theo
Dương".
- - Yêu
mà không thể man tới cho người mình yêu niềm vui thì yêu làm gì. Yêu mà không
thể bên nhau mãi mãi thì yêu làm gì." A nói với cô.
Cô nhìn vào
mắt anh:
- - Mặc
kệ, em không cần gì hết, chỉ cần được bên anh.
Dù có thể
không đi tới đâu, dù có thể cô sẽ chẳng là gì trong cuộc đời của anh nhưng cô vẫn
chấp nhận.
- - Mình
hẹn hò đi, một chút thôi cũng được, dù là ngắn ngủi thôi e cũng chịu."
Cô bắt đầu
bật khóc. Nước mắt cô rơi. Còn Dương đứng nhìn cô, a rât muốn bước đến và ôm cô
vào lòng. Nhưng anh không thể, bởi anh biết rằng, nếu như vậy sẽ khiến cô càng
yêu anh hơn, và a cũng vậy.
- - Có
những điều em nên biết, thực ra anh…."
Cô không
cho anh nói tiêp câu sau.
- - Đừng
nói gì nữa, em không muốn nghe điều gì khác lúc này. Anh hãy trả lời em đi, anh
có thể bên em được bao lâu?"
- - 2
tháng"
- - Vậy,
hãy yêu e thật nhiều trong 2 tháng đó, biết chưa?"
Họ bắt đầu
hẹn hò nhau, bằng những buổi xem phim, đi dạo phố, có những giây phút ngồi cạnh
nhau, không cần nói mà chỉ cần nhìn vào mắt nhau cũng đủ hiểu nhau. Chuyện tình
của họ không ai biết, bởi Phượng biết, cô với anh sẽ chẳng thể đên được với
nhau, và Dương cũng biết, anh chỉ có thể bên cô được 2 tháng thôi.
Thời gian
trôi qua thật nhanh, cho đên hôm nay, buổi tối cuối cùng trong kỳ hẹn 2 tháng
đó đã đến. Cô biết nhưng cố tình quên, cô vẫn hẹn anh ở chỗ đó, quán café trong
con hẻm nhỏ, yên tĩnh, trầm lắng.
Anh bước đến,
lần này không như mọi khi, anh không gọi đồ uống, chỉ đứng trước mặt cô và nói:
- - Phượng,
nếu anh cưới, em sẽ đến dự chứ?"
Cô biết cái
ngày này cũng sẽ đến, chỉ là cô hơi bât ngờ, sao nó lai nhanh đến thê.
- - Tất
nhiên rồi….” cô đáp
- - Vì
sao, em không buồn ư? Phượng”
- - Có
gì đâu mà phải buồn chứ, chuyện chúng mình chỉ là một lần gặp gỡ trong đời thôi
mà.”
Thực ra, cô
rất đau, dù đã biết trước nhưng sao tim cô vẫn quặn lại thê này, cô đau lắm,
nhưng cô vẫn phải cô gượng cười.
- - Em
vẫn tin đó chỉ là định mệnh à?"
- - Đúng
vậy, đó là định mệnh, nhưng đôi khi định mệnh cũng có lúc nhầm. Em sẽ không hỏi
lại anh có yêu em không. Nhưng em tin vào quyết định của anh. Em tin chị ấy sẽ
mang đến cho anh hạnh phúc. Chị ấy xứng đáng hơn em, chị ấy xứng đáng được anh
yêu. Có những thứ trong đời, nếu lỡ đến muộn thì ta sẽ phải buông thôi. Nên e
chấp nhận”.
Ảnh minh họa
Dương quay
mặt đi. Anh cố không để cho lệ rơi, vì anh không biết phải nói gì với Phượng vào
lúc này.
- - Vậy
em tới dự nhé?”
A bước đi,
đê lại cô một mình. Có thể anh vừa bỏ lại sau lưng một cô gái tốt, một cô gái yêu
anh thật long, nhưng cũng có một người con gái khác yêu anh như thế mà anh
không thể bỏ, anh không có quyền để lựa chọn. nếu trên đời có thứ gọi là định mệnh,
thì đây là định mệnh thực sự, thứ định mệnh về một con người đến sau. Anh chỉ
biết cất nó vào một góc nhỏ trái tim, để bắt đầu một cuộc sống mới với người
con gái đang đợi anh.
A ra về, để
lại tấm thiệp trên bàn, Phượng lật ra xem, tất nhiên, tên cô dâu không phải là
cô, điều ấy cô biết, cô biết từ cái ngày cô bước đến vào hỏi: “anh có yêu em
không?” Cô biết anh đã có người yêu, anh với chị đã đính hôn trước khi chị đi
du học. Cố chấp nhận tất cả, nhưng sao lòng cô lại đau thế này, nước mắt cô rơi
nhiều hơn từ khi anh bước đi, “cuộc tình đầu tiên sao lại đắng thế này” - cô tự nói với lòng mình. Nhưng tình yêu mà,
có ai thắng được con tim khi nó không chịu nghe lời….
Thế đấy, có những khi trên đường đời, ta vô tình gặp nhau rồi lại vô
tình lướt qua đời nhau như vậy.
_Duong Kolor_