Thứ Năm, 17 tháng 12, 2015

Arsenal đụng độ với Barcelona tại vòng 16 đội Champions League



                                                                                                                     01:00,18/12/2015

                    Messi cùng các đồng đội đang rất háo hức ặp lại Arsenal
        
          Trong khi các cổ động viện của pháo thủ thành London đang tỏ ra lo lắng khi đụng độ gã khổng lồ xứ Catalan thì huấn luyện viên Luis Enrique cùng các học trò tỏ ra phấn khích khi gặp lại đội bóng của Arsene Wenger tại vòng 16 đội thuộc khuôn khổ Champions League.
         Gã khổng lồ xứ Catalan đã có 3 chạm trán pháo thủ thành London trong những năm gần đây tại vòng “knock out” uefa champions league. Cả 3 lần đó, đội bóng của Luis Enrique đều tiễn đoàn quân của Arsene Wenger về nước.
        Dưới thời của huấn luyện viên Luis Enrique, bộ 3 sát thủ đang thi đấu rất thăng hoa trong thời gian gần đây với Lionel Messi, Neymar Luis Suarez. Với sức mạnh khủng khiếp của bộ 3 nguyên tử ấy, chắc chắn đó là nỗi e ngại lớn nhất của các cổ động viên Arsenal và các pháo thủ.

Bộ 3 sát thủ Barca đang thi đấu rất thăng hoa

       Và theo tờ báo của Tây Ban Nha, Mundo Deportivo, các thành viên của CLB Barcelona tỏ ra khá hài lòng khi lá phiếu Arsenal được rút ra. Điều này cho thấy, họ đang rất khát khao với việc bảo vệ danh hiệu vô địch vào hè năm nay. Đồng thời, sẽ là đội bóng đầu tiên bảo vệ được chức vô địch nếu đội bóng xứ Catalan lên ngôi và cuối mùa giải.
        Với việc trật vật vượt qua vòng bảng, cộng với thành tích thi đấu thất thường như hiện nay thì việc Arsenal tạo lên điều kỳ diệu trước bộ ba sát thủ đang thi đấu rất thăng hoa trong giai đoạn gần đây thì là điều rất khó xảy ra. Thế nhưng trong bóng đá thì không ai nói trước được điều gì, mọi thứ đều có thể xảy ra mà không ai có thể đoán trước được.

Arsenal hứa hẹn sẽ gây khó khăn cho Barca

        Cùng chờ xem 2 trường phái bóng đá hoa mỹ, cuốn hút nhất thế giới hiện tại thi đấu, chắc chắn hứa hẹn đây là 1 trận cầu mãn nhãn đối với người hâm mộ môn thể thao vua này.


Theo http://metro.co.uk/2015/12/15/barcelona-stars-cheered-after-drawing-arsenal-in-the-last-16-of-the-champions-league-report-5566738/            
 Người dịch: Duong Kolor

Thứ Tư, 16 tháng 12, 2015

NẾU CÓ KIẾP SAU, ANH SẼ GIỮ EM BÊN CẠNH ANH MÃI MÃI

          Dương, chàng sinh viên đến từ vùng đât xa xôi, quê anh thuộc huyện miền núi phía cao, xuất thân trong một gia đình nghèo khó, bố bị bệnh, một mình mẹ nuôi 2 anh em ăn học. thương ba mẹ, ngay từ nhỏ, Dương luôn chăm chỉ học hành, phấn đấu để phụ giúp ba mẹ, nuôi e ăn học. nhờ những cô gắng không ngừng trong suốt 12 năm học, cuối cùng Dương cũng đậu vào 1 trường đại học có tiếng trên Hà Nội. Ngày anh nhận giấy báo nhập học, nhìn những giọt nước mắt lăn trên đôi má gầy hao của mẹ, anh thầm nhủ với chính mình, sẽ cô gắng học tập để báo hiếu với ba mẹ.
         Thời gian đầu nhập học, xa nhà, xa gia đình, xa bạn bè đến một nơi ở mới, cuộc sống đô thị co nhiều có khan, nhưng mọi khó khăn không làm nản trí chàng trai nghèo ấy. Trong suốt khoảng thời gian học đại học, Dương chưa từng yêu ai, bởi anh muốn tập trung cho việc học, không muốn vướng bịu đến chuyện tình cảm. Nhờ những cố gắng không ngừng trong suốt những năm học đại học, ra trường, Dương xin được vào một công ty về xuất nhập khẩu.
       Công việc của anh làm bên ngoại giao với khác hang nhiều hơn, chính điều đó giúp anh có them nhiều mối quan hệ. trong một lần đi gặp khách hang, Dương đã gặp Mi, cô là đối tác của công ty anh. Dương như chết lặng trước vẻ đẹp nhẹ nhàng của Mi, phải mất một lúc sau anh mới hoàn hồn. Sau lần gặp gỡ vì công việc đó, cả 2 trở thành bạn bè, thường xuyên đi chơi, uống nước với nhau. Lâu dần, anh chợt nhận ra Mi cũng thích anh, dường như cô cũng dành cho anh chút tình cảm trên mức tình bạn. Còn anh, anh thích cô ngay từ lân đâu gặp gỡ rồi. Lấy hết can đảm, anh tỏ tình với cô, thật không ngờ, anh được cô đồng ý ngay, Dương hạnh phúc vô cùng.

                                                                                         Ảnh minh họa

       Yêu nhau một thời gian, anh mới biết cô là con gái gia đình khá giả, bố cô làm giám đốc ngân hang, mẹ cô là giáo viên đã về hưu. Đến lúc này, anh chợt thấy tự ti, cảm thấy gia đình mình không tương xứng với gia đình nhà Mi, anh cũng đã tưởng tượng gia những khó khăn sẽ phải đối mặt trong tương lai, nếu anh muốn cưới cô làm vợ. Qủa không sai chút nào, ngày cô dẫn anh về ra mắt gia đình cô, anh đã bị bố mẹ cô phản đối, nhất là mẹ cô khi nghe anh kể về gia đình mình, anh hiểu, bố mẹ nào cũng muốn tốt cho con gái mình, hơn nữa cô lại là con một.
       Đã có lúc a muốn bỏ cuộc, nhưng vì yêu cô, nên anh không lỡ rời xa cô, và cô cũng yêu anh, yêu rất nhiều, anh hiểu điều đó. Trước sự thuyết phục và kiên quyết của con gái, cuối cùng bố mẹ cô cũng chap nhận. Đám cưới được diến ra sau đó, cưới nhau xong, 2 đứa dọn về nhà mà bô mẹ cô đã mua sẵn cho con gái ở. Anh tự hứa sẽ phải cô gắng hơn rất nhiều, phải yêu thương vợ hơn vì cô đã chịu nhiều thiệt thòi khi lấy anh.

                                                                                  Ảnh minh họa

       Cuộc sống vợ chồng son thật hạnh phúc, những 1 năm rồi, mà cô vẫn chưa co tin vui, bố mẹ cô bắt đầu sốt ruột, giục 2 đứa mau chóng có con cho bà có cháu.
Sáng hôm đó, trước khi đi làm, cô nói với anh tối nhớ về sớm vì hôm nay là kỉ niệm 1 năm ngày cưới của 2 đứa, cái này anh nhớ chứ, nhưng cô nói có 1 món quá tặng cho anh. Điều này làm anh tò mò, anh đi làm với tậm trạng hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt. Đên trưa khi anh đang làm việc, thằng bạn thân gọi điện cho anh, nói vừa nhin thây vợ anh đi cùng với một người đàn ông vào khách sạn.   Lòng anh nóng như lửa đốt, gọi điện cho vợ thì không nghe máy, cả buổi chiều đó a làm việc không được tập trung.
      Tối về, anh hỏi cô, cô giải thích, nhưng vì tính ghen của anh, nó làm anh mù quáng, anh không nghe những gì cô ấy nói, mặc kệ cô ấy giải thích rằng vào đó để ký hợp đồng, cô đi cùng với nhiều người ở công ty, không tin anh có thể hỏi họ, anh càng không nghe. Trong lúc nóng giận, anh đã đẩy cô ấy ngã, nhin vợ nằm dưới nền nhà, chợt anh thấy giọt máu chảy ra từ quần vợ. Anh vội gọi xe đưa vợ đến bệnh viện, ngồi đợi bên ngoài, anh thầm hiểu, vợ anh đã có thai, anh chỉ còn biết cầu cho vợ và con anh không sao. 1 lát sau, nhận được thông báo cua bác sĩ, vợ anh không sao, nhưng mà con anh đã không giữ được. Trời đất như sụp đổ xuống chân anh, nhìn vợ nằm khóc mặc cho anh quỳ gối xin lỗi. Anh đã hiểu, thì ra món quà vợ muốn tặng cho anh là đứa con, trời ơi, sao anh lại có thể cướp đi sinh mệnh cảu đứa con anh, sao anh lại có thể đánh vợ, mọi ngày anh hiền lành lắm mà. Giá như lúc đó, anh nghe vợ giải thích, giá như…

                                                                                         Ảnh minh họa

       Ra viện, vợ đã chuẩn bị sẵn đơn li hôn, mặc cho anh xin lỗi, nhưng cô vẫn không chấp nhận, cô không thể tha thứ cho người cha đã tước đoạt đi sự sống của con mình. Dù còn yêu anh, nhưng cô không thể tha thứ cho anh. Cuối cùng, anh cũng chấp nhận ký vào lá đơn. Kể từ đây, anh và cô mỗi người 1 nơi. Anh chỉ biết cầu mong cho cô hạnh phúc, bởi anh không xứng với cô. Anh thầm ước, nếu có kiếp sau, chắc chắn anh sẽ giữ cô thật chặt, không để cô rời xa anh.


                                                                                                                                         _Duong Kolor_

Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015


ANH… ĐÚNG LÀ THẰNG TỒI!


       Anh và cô hôm nay lại cãi nhau. Lý do vẫn chẳng có gì mới mẻ cả, vẫn là những chuyện tào lao.  Cũng chỉ tại cô ngang và anh cũng chẳng kém. Cũng k biết từ bao giờ, anh lại trở thành người như vầy, trước kia, co còn nhớ, mỗi lần cãi nhau, dù là cô sai (mà toàn cô sai thôi à) thi a sẽ là người xin lỗi, nhận sai về mình ngay. Nhưng sao nay, sao bây giờ anh lại hay nổi cáu với cô thế nhỉ? Cô thắc mắc….

                                                                                         Ảnh minh họa

       Có lẽ do anh bị stress, dạo gần đây, do công việc, học tập của anh không được thuận lợi, mọi thứ càng ngày càng trở nên tồi tệ đối với anh, anh thì cần người chia sẻ, cần 1 người động viên, nhưng điều đó với anh sao khó thế. Chắc vì những lý do đó, nên dạo gần đây, anh hay làm cô buồn, anh hay cáu giận với cô, anh với cô hay cãi nhau, mà chỉ toàn những chuyện không đâu vào đâu. Mà chỉ chỉ tại 2 con người, có 2 cái tôi quá lớn, không ai chịu ai cả, cô thì anh biết rồi, tính cô rât ngang, dù cô có sai cũng không bao giờ chịu xin lỗi, không bao giờ chấp nhận mình sai, a biêt tính của cô ngay từ khi yêu cô. Nhưng a biêt, cô là một cô gái tốt, cô xinh xắn, đang yêu, có lẽ cũng chính vì tính cái tính ngang ngạnh, ương bướng của cô mà anh yêu cô nhiều hơn bất cứ thứ gì anh tìm thấy... Nhưng anh yêu cô, anh muốn cô thay đổi, anh muốn cô sai thì phải nhận, anh không muốn cô cứ mãi như đứa trẻ nít mãi không chịu lớn, dù anh thích tính ngang của cô, a thích được chọc tức cô, thích nghe cô cãi ngang, nhưng a biêt, nếu cô không thay đổi thì nó sẽ làm hại cô.

                                                                                        Ảnh minh họa
                                           
        Anh với cô cãi nhau, dù gi đi nữa, thì cuối cùng anh cũng vẫn là người sai, anh sợ người yêu buồn, mặc dù, anh biêt là người yêu anh sẽ buồn lắm, nhưng anh không thể kiểm soát được bản thân, anh cũng chẳng biết, con người của anh trước kia đâu rồi, chắc do mọi thứ không được tốt, anh lo nghĩ nhiều chuyện, nó khiến anh stress, anh đã làm cô buồn rồi. Nhiều lúc nghĩ, anh tự thấy mình là thằng đàn ông tồi, không làm gì được cho cô, mà chỉ là cô buồn. Anh tự nhận thấy mình là thằng tồi, anh nhận mình hèn, anh không có gì trong tay không mang lại cho cô điều gi cả, chỉ là nỗi buồn. Nhiều khi, anh muốn cô rời xa anh, anh không muốn cô phải khổ vì anh, phải buồn vì anh, a tìm mọi cách để cho cô rời bỏ anh, lúc đó, anh rât đau, thật may, cô vẫn còn ở bên anh cho đên bây giờ. Anh cũng chẳng biết về sau như thê nào, anh chỉ biết hiện tại có cô bên cạnh, cô luôn yêu anh thê là anh vui rồi. Anh sẽ cố gắng làm tất cả những gì anh có thể.

                                                                                  Ảnh minh họa 

                                                          Cảm ơn cô đã luôn bên anh. Anh mãi yêu cô.
                                                                                                                                                     _Duong Kolor_

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2015

ĐỊNH MỆNH

           
            Ngày đầu Phượng gặp Dương trong 1 lần cô đi thực tập tại công ty của Dương đang làm. Buổi sáng hôm đó, khi vừa bước tới hành lang của công ty, cô vẫn còn run lắm, chẳng hiểu thế nào mà cô lại đụng phải Dương khi anh vừa bước ra từ trong thang máy. Tất cả tập tài liệu, hồ sơ trên tay cô đều rơi xuống đất, Phượng cúi vội xuống nhặt lên, Dương cũng cúi xuống nhặt giúp cô, cả 2 cụng đầu vào nhau, khoảnh khắc cả 2 ngẩng đầu lên nhìn vào mắt nhau, tim cô đập rộn ràng, mặt cô đỏ bừng, còn Dương chỉ biết nói lời xin lỗi cô. Cái khoảnh khắc đó, cô đã hiểu đây thực sự là "định mệnh" của đời cô.
          Mọi người vẫn bảo, Phượng là người kiêu kỳ, bởi lẽ suốt những năm tháng đại học, có biết bao anh chàng tán cô, trồng cây si với mục đích nhận được cái gật đầu đồng ý của cô. Nhưng tất cả đều phải từ bỏ, bởi cô không đồng ý với một ai cả. Không phải cô kiêu kỳ, mà chỉ bởi cô chưa muốn yêu, cô muốn dành thời gian cho việc học. Với lại, những người đên tán cô, ngỏ lời yêu cô, đều là những anh chàng lẻo mép, cô không thích những người như thế, đó là lý do cô không chấp nhận bất cứ một ai. Có thể trong mắt họ, Phượng là 1 cô tiểu thư xinh đẹp, đài các,…họ nghĩ chắc phải cỡ hang đại gia mới lọt vào mắt xanh của cô được. Cô mặc kệ cho người ta nói gì về cô. Bởi họ đâu có biết cô chẳng đặt mục tiêu gì cả, với cô, người khiến trái tim cô rung động mới chính là người cô yêu.
         Như ngày hôm đó chẳng hạn, cái ánh mắt của Dương nhìn cô, nó làm cô xao xuyến, dao động, cái cảm giác mà cô chưa từng có với một người đàn ông nào. Và cô gọi đó là tình yêu. Nó giống như mấy tình huống trong những bộ phim tình cảm của Hàn Quốc,giữa dòng đời tấp nập, ta vô tình đâm xầm vào cuộc đời nhau. Đối với cô, đó là "định mệnh".

                                                                  Ảnh minh họa

         Hơn 2 tháng cô thực tập tại đây, dưới sự chỉ bảo tận tình của Dương. Cô đã thực lòng yêu anh. Và cô cũng nhận ra ở Dương, cái ánh mắt của anh mỗi khi nhìn cô, bằng sự nhạy bén của người phụ nữ, cô hiểu, anh cũng đã yêu cô. Nhưng cô cảm nhận được, tron ánh mắt ấy, có điêu gì anh muốn nói với cô, mà anh không thể. Vào buổi tối, đúng vào ngày cuối cùng cô thực tập tại công ty anh, dưới sự chỉ bảo của anh. Cô đã lấy hết can đảm để nói ra những điều trong lòng mình bấy lâu. Cô đợi Dương dưới tầng hầm của nhà để xe, khi Dương vừa dắt x era, cô bước tới trước mặt anh:
-                       - Anh Dương, em có chuyện muốn nói.
-                       - Uhm, em nói đi
-                       -  Hãy hứa là anh không nói dối em, anh yêu em đúng không?
Dương né mặt, anh không muốn nhìn vào mắt Phượng, à không, thực ra anh không dám nhìn vào mắt cô, anh sợ cái cảm giác đó vì anh biết cũng có ngày này. Cô kéo gương mặt anh quay lại:
-                      -  Tại sao anh không dám nhìn vào mắt em? Tại sao anh không trả lời em?
-                     -   Em muốn như thê nào? Em muốn anh trả lời thê nào với em? Anh trả lời cô.
-                     -   Muốn anh trả lời có hay không? Chuyện anh yêu em đó.
-                    -   Có thì sao, mà không có thì sao? Em hãy cứ sống cuộc sống của em, còn anh, anh không thể mang đên cho em điều gì cả. Hãy quên chuyện đó đi."
Dương dắt xe quay đi, để mặc Phượng đứng lại:
-                   -  Đồ hèn. Tại sao chỉ một câu thôi mà anh cũng không dám thừa nhận. Yêu là yêu thôi, chứ co nhất thiêt phải lấy nhau mới dám thừa nhận chứ. Cô hét lên….chạy theo Dương".
-                   -  Yêu mà không thể man tới cho người mình yêu niềm vui thì yêu làm gì. Yêu mà không thể bên nhau mãi mãi thì yêu làm gì." A nói với cô.
Cô nhìn vào mắt anh:
-                    -   Mặc kệ, em không cần gì hết, chỉ cần được bên anh.
Dù có thể không đi tới đâu, dù có thể cô sẽ chẳng là gì trong cuộc đời của anh nhưng cô vẫn chấp nhận.
-                    -   Mình hẹn hò đi, một chút thôi cũng được, dù là ngắn ngủi thôi e cũng chịu."
Cô bắt đầu bật khóc. Nước mắt cô rơi. Còn Dương đứng nhìn cô, a rât muốn bước đến và ôm cô vào lòng. Nhưng anh không thể, bởi anh biết rằng, nếu như vậy sẽ khiến cô càng yêu anh hơn, và a cũng vậy.
-                   -  Có những điều em nên biết, thực ra anh…."
Cô không cho anh nói tiêp câu sau.
-                   -   Đừng nói gì nữa, em không muốn nghe điều gì khác lúc này. Anh hãy trả lời em đi, anh có thể bên em được bao lâu?"
-                 -   2 tháng"
-                -   Vậy, hãy yêu e thật nhiều trong 2 tháng đó, biết chưa?"
        Họ bắt đầu hẹn hò nhau, bằng những buổi xem phim, đi dạo phố, có những giây phút ngồi cạnh nhau, không cần nói mà chỉ cần nhìn vào mắt nhau cũng đủ hiểu nhau. Chuyện tình của họ không ai biết, bởi Phượng biết, cô với anh sẽ chẳng thể đên được với nhau, và Dương cũng biết, anh chỉ có thể bên cô được 2 tháng thôi.
        Thời gian trôi qua thật nhanh, cho đên hôm nay, buổi tối cuối cùng trong kỳ hẹn 2 tháng đó đã đến. Cô biết nhưng cố tình quên, cô vẫn hẹn anh ở chỗ đó, quán café trong con hẻm nhỏ, yên tĩnh, trầm lắng.
       Anh bước đến, lần này không như mọi khi, anh không gọi đồ uống, chỉ đứng trước mặt cô và nói:
-                    -      Phượng, nếu anh cưới, em sẽ đến dự chứ?"
Cô biết cái ngày này cũng sẽ đến, chỉ là cô hơi bât ngờ, sao nó lai nhanh đến thê.
-                     -  Tất nhiên rồi….” cô đáp
-                     -    Vì sao, em không buồn ư? Phượng”
-                      -  Có gì đâu mà phải buồn chứ, chuyện chúng mình chỉ là một lần gặp gỡ trong đời thôi mà.”
Thực ra, cô rất đau, dù đã biết trước nhưng sao tim cô vẫn quặn lại thê này, cô đau lắm, nhưng cô vẫn phải cô gượng cười.
-              -   Em vẫn tin đó chỉ là định mệnh à?"
-                      -  Đúng vậy, đó là định mệnh, nhưng đôi khi định mệnh cũng có lúc nhầm. Em sẽ không hỏi lại anh có yêu em không. Nhưng em tin vào quyết định của anh. Em tin chị ấy sẽ mang đến cho anh hạnh phúc. Chị ấy xứng đáng hơn em, chị ấy xứng đáng được anh yêu. Có những thứ trong đời, nếu lỡ đến muộn thì ta sẽ phải buông thôi. Nên e chấp nhận”.

                                                                  Ảnh minh họa 

Dương quay mặt đi. Anh cố không để cho lệ rơi, vì anh không biết phải nói gì với Phượng vào lúc này.
-                   -  Vậy em tới dự nhé?”
        A bước đi, đê lại cô một mình. Có thể anh vừa bỏ lại sau lưng một cô gái tốt, một cô gái yêu anh thật long, nhưng cũng có một người con gái khác yêu anh như thế mà anh không thể bỏ, anh không có quyền để lựa chọn. nếu trên đời có thứ gọi là định mệnh, thì đây là định mệnh thực sự, thứ định mệnh về một con người đến sau. Anh chỉ biết cất nó vào một góc nhỏ trái tim, để bắt đầu một cuộc sống mới với người con gái đang đợi anh.
A ra về, để lại tấm thiệp trên bàn, Phượng lật ra xem, tất nhiên, tên cô dâu không phải là cô, điều ấy cô biết, cô biết từ cái ngày cô bước đến vào hỏi: “anh có yêu em không?” Cô biết anh đã có người yêu, anh với chị đã đính hôn trước khi chị đi du học. Cố chấp nhận tất cả, nhưng sao lòng cô lại đau thế này, nước mắt cô rơi nhiều hơn từ khi anh bước đi, “cuộc tình đầu tiên sao lại đắng thế này” -  cô tự nói với lòng mình. Nhưng tình yêu mà, có ai thắng được con tim khi nó không chịu nghe lời….

Thế đấy, có những khi trên đường đời, ta vô tình gặp nhau rồi lại vô tình lướt qua đời nhau như vậy.
                                                                                                                             _Duong Kolor_

Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2015

       Hắn...hắn gặp cô từ trước, nhưng ngày đó hắn chẳng thèm để ý đến cô, vì ngày đó hắn nhìn đời bằng 1 con mắt khác người, vì với hắn chỉ có sự nghiệp là trên cả. Nhưng...cái lần hắn gặp lại cô, trong 1 đêm văn nghệ, hắn cũng không nhớ nổi nữa, hắn chỉ biết đôi mắt biết nói và nụ cười ấm áp trên khóe miệng cô, hắn thấy có chút xao lòng. Những ngày sau, hắn cố đến nói chuyện với cô, nhưng đáp lại những điều ấy là sự lạnh lùng và vô tâm từ cô, thậm chí cô còn không thèm nhìn hắn, nhưng hắn không từ bỏ, bởi hắn đã yêu cô ngay từ giây phút ấy, chính điều ấy làm cho cô trở nên đặc biệt trong mắt hắn, và cho đến giờ hắn đã đúng với sự lựa chọn của mình.
     1 tháng sau....
     Hắn...hắn với cô nói chuyện nhiều hơn, và điều mà hắn muốn cũng đã đến, hắn gặp được cô, hắn bất ngờ với sự dịu dàng từ cô, hắn nghĩ sao hôm đó cô dễ tính  vậy, hắn không nghĩ sẽ được gặp cô đâu, vì với hắn cô là người lạnh lùng lắm... thực ra hắn biết đằng sau sự lạnh lùng ấy là 1 trái tim ấm áp, hắn biết chứ.
    Thời gian cứ trôi qua, hắn cũng không nhớ hắn vs cô yêu nhau từ bao giờ, vì cô không bao giờ chịu nhận hắn là người yêu của cô và cô không bao giờ yêu hắn. Nhưng hắn biết đằng sau những lời từ chối đó, là cô yêu hắn nhiều lắm, hắn biết chứ.
    Hắn biết cô yêu hắn nhiều lắm chứ, vì từ khi yêu nhau, 1 tuần có 7 ngày, thì có 6 ngày cô giận dỗi vs hắn. Đó là lý do hắn biết, cô yêu hắn nhiều lắm, vì chỉ có khi yêu, con người ta mới có cảm giác như vậy, nếu hắn nói với cô, hắn biết chắc cô sẽ không chịu nhận, vì lòng tự trọng của cô cao mà. Hắn biết chứ... Cô giận hắn, hắn càng yêu cô hơn, mặc dù những lần cô giận hắn, toàn những chuyện nhỏ nhặt, đi chơi vs bạn về muộn, hắn hay đi chơi, hắn quên không chúc cô ngủ ngon, hắn quên nhắn tin cho cô,....nhiều lúc hắn cũng thấy mệt mỏi lắm, nhưng vì hắn yêu cô nhiều hơn tất cả, và hắn biết chỉ vì cô yêu hắn thôi mà. Hắn còn nhớ 1 lần, cô giận hắn, giận lắm, giận nhiều lắm, hắn cảm thấy bế tắc, rồi, hắn gặp cô đi học về, hắn nhìn cô, nở 1 nụ cười “tỏa nắng”, khi đó trên khuôn mặt cô đỏ bừng lên như quả ớt chín cây đến mùa thu hoạch, hắn biết chứ, mặc dù cô đeo khẩu trang. Từ đó hắn gọi cô là à chọi, hắn hay trêu tức cô như vậy đấy. Rồi cô có thêm nhiều nick name khác do hắn đặt ra, khi thì hắn gọi cô là Bull híp mắt, lúc thì hắn trêu cô là gà chọi mắt tít, đôi khi hắn thích gọi cô là HEO cute, cô là thỏ trắng.... Và cô thì gọi hắn với cái tên “không thể yêu thương nổi”, ban đầu là Bull, là lợn, là gà, là rùa, sau cô gọi hắn là thằng hâm, thằng điên, thằng khùng,...nhưng tất cả chỉ vì hắn biết, cô yêu hắn mà thôi. Nếu có hôm nào cô không giận hắn, thì hắn thấy lo lắng hơn những ngày bão bùng, vì hắn sợ, cô giận hắn mà không nói ra, đó mới là điều hắn sợ nhất. Hắn biết chứ...Thực ra cô giận nhìn rất đáng yêu mà.
      Nhiều lúc hắn nghĩ, liệu có phải mình sợ cô, liệu mình quá nhu nhược....nhưng sau 1 hồi suy nghĩ, trên đời này, có mấy ai được sợ người yêu như hắn, vì giờ hỏi thằng nào, nó sẽ trả lời ngược lại vs suy nghĩ của hắn, và rồi hắn thấy được an ủi phần nào vì người yêu hắn là 1 cô gái dễ thương, đáng yêu, mặc dù cô ấy hay giận, hay cáu, nhưng chỉ vì cô ấy yêu hắn quá nên mới như vậy đấy thôi, hắn biết chứ... Hắn biết điều đó và cô cũng biết, nhưng cô k chịu nhận, bởi hắn biết cô có lòng tự trọng rất cao,nhưng hắn vui vì cô như vậy, chính những điều như vậy mà hắn càng yêu cô nhiều hơn, sự trong trắng và ngây thơ ở lứa tuổi mới lớn của cô thật hồn nhiên và có đôi chút trẻ con của cái tuổi mà hắn cũng đã từng đi qua, nên hăn hiểu cô lắm chứ, nhưng hắn k nói ra....nói ra....chỉ sợ cô lại giận hắn...hắn lại sợ bão kéo về đột ngột khi trời còn đang nắng 40 độ....
     Và hắn đói rồi, hắn muốn viết tiếp, nhưng cái bụng của hắn cứ kêu hoài, khiến hắn k thể tập trung...Hắn yêu cô như vậy đấy.